Tác giả: An Ni Bảo Bối | Tịch dịch
1. Màu lam là căn bệnh của bầu trời.
Năm hai mươi sáu tuổi, Nghê Thần vẫn cứ trải qua cuộc sống học tập không tranh với đời.
Anh học Nghiên cứu sinh Vật lý ở trường
đại học Phúc Đán, dự định sau khi học xong sẽ học Tiến sỹ. Học xong Tiến
sỹ, ra nước ngoài sẽ tiếp tục học nữa. Sẽ cứ học mãi như vậy. Nghê Thần
cho rằng bản thân là một người có kế hoạch, anh không thích có quá
nhiều hoạch định phức tạp cho tương lai. Anh thích cuộc sống giản đơn.
Uống nước lọc, mặc áo sơ mi bông, chen chúc xe buýt đến trường, không
quen bạn gái cố định. Có thời gian rãnh rỗi sẽ đơn độc đi xem một bộ
phim.
Có lúc Nghê Thần đến thư viện, ngắm
những cánh hoa anh đào bên ngoài cửa sổ được gió thổi bay vào, rụng đầy
trên trang sách anh vừa giở, ánh nắng lấp lánh trên cánh hoa hồng phấn.
Anh dùng ngón tay ấn chặt, nhìn nhựa hoa thoang thoảng theo dấu vân tay
thấm vào da thịt.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp mà tĩnh lặng như vậy, xuyên qua những chiếc lá màu xanh, rót xuống giống như dòng nước.
Rất nhiều lúc, Nghê Thần là người không
thích nói chuyện và hoạt động. Dường như ngoài nhà ngoại ở Thanh Phổ ra
anh chưa từng đến nơi nào xa hơn. Nghê Thần nghĩ, niềm vui là gì. Có lẽ
bắt đầu suy ngẫm về vấn đề này, là đã không vui vẻ rồi. Vì vậy, trong
phần lớn thời gian, Nghê Thần không suy nghĩ về chuyện này.
Mùa xuân năm 2000, chuyện tương đối quan
trọng đối với Nghê Thần là, mua một bộ máy tính, có thể lên mạng ở nhà.
Ngoài tra cứu những tư liệu học thuật, có lúc anh sẽ vào một số trang
web vắng vẻ đọc thơ ca.
Những người viết thơ đó, có những người
có lẽ đang ở bên đầu kia của trái đất, có những người đã từng ken vai
nhau trên xe buýt. Nghê Thần không rõ mối quan hệ giữa thơ ca và vật lý.
Nhưng anh biết đây là hai phần quan trọng trong cuộc sống.
Còn một chuyện quan trọng khác, là được quen biết Cận Khinh.
Ai có thể dự tính bản thân mình sẽ tình cờ gặp gỡ một người nào đó trong một trường hợp một khoảng thời gian nào đó.
Nếu như không phải là ngoài ý muốn, Nghê
Thần nghĩ bản thân sẽ không xuất hiện tại buổi tiệc nướng thức ăn ở căn
biệt thự xa lạ. Bạn bè làm việc ở công ty này, biệt thự thuộc về ông
chủ của mọi người, còn Cận Khinh là một nhân viên của công ty.
Mối quan hệ khá phức tạp, nhưng khi gặp
mặt, Cận Khinh chỉ là một chiếc bóng đột ngột. Dường như đã ẩn nấu trong
bóng đêm rất lâu rồi, lúc xuất hiện ánh sáng có chút làm nhức nhối mắt.
Khiến choáng váng.
Cô mang theo một con chó nhỏ đến một khu
rừng vắng vẻ gần khu biệt thự, một mình ngồi dưới bụi hoa hồng Trung
Quốc, giày dép vứt bừa bãi ở một bên, đang hút thuốc. Chú chó pomeran
màu trắng kia chạy loạn khắp nơi trên bãi cỏ. Đôi lúc cô uể oải gọi nó,
điếu thuốc trên ngón tay đã rũ tàn thuốc rất dài, gió vừa thổi đã tàn.
Trong biệt thự cách nơi này không xa, có
một nhóm người có liên quan hoặc không quen biết gì đến họ đang ồn ào
huyên náo, văng vẳng, trong gió còn có tiếng cười nói vẳng lại. Nghê
Thần nhìn cô. Anh đã đi bộ dưới ánh mặt trời rất lâu, khuôn mặt đã bị
phơi đến ửng đỏ.
Bầu trời vô cùng sáng rỡ. Xanh đến nỗi giống một loại bệnh tật. Xanh đớn đau như một chứng nan y không thể trị dứt.
Rất lâu sau đó, mỗi khi Nghê Thần nhớ
lại lần gặp gỡ Cận Khinh, trước tiên khống chế não bộ của anh, giống như
một mảng trời xanh thẫm sáng rực đến nhức mắt. Thời khắc đó, trong cơn
choáng giống như thôi miên đó, Nghê Thần cảm thấy khuôn mặt của mình nở
nụ cười. Anh mỉm cười nhìn cô.
Họ cùng nhau trở về. Cô gái đi bên cạnh
Nghê Thần, trong tay ôm chú chó nhỏ, bàn tay kia kẹp điếu thuốc, ngẩng
khuôn mặt lên nhìn mây. Ánh nắng mặt trời từ kẽ những cành cây chiếc lá
rải xuống, lấp lóa ẩn hiện trên khuôn mặt cô, cô gái nheo mắt lại.
Nghê Thần lại cười. Nụ cười của anh thoáng nở trên môi.
Cô gái nói, cười cái gì, có phải anh thường cảm thấy vui vẻ.
Phải. Tuy nhiên tôi không hiểu rõ rốt cục nó là gì.
Trước garage của biệt thự, cô gái mở
cửa, ngồi xuống đặt chú chó vào trong. Những con chó khác bên trong vây
lấy cô, nghe tiếng cô kêu nhỏ xíu mà nhảy cẫng lên, cô giơ ngón tay ra
để chúng liếm láp, ngắm nhìn dáng vẻ say sưa của chúng, rất lâu, sau đó
cô rút tay lại, rồi đóng cửa.
Nghê Thần dựa vào giá cửa nhìn cô. Mái
tóc của cô gái rất mềm mại, rũ lòa xòa xuống hai bên khuôn mặt, cô đứng
dậy, vuốt ve ngón tay của mình, điếu thuốc vẫn còn kẹp trên ngón tay, đã
rủ xuống thành một tàn thuốc dài, cô cong môi thổi bay chúng đi.
Xem chừng chúng rất cô đơn, mang chứng thèm khát của thịt da rất nghiêm trọng.
Phải không.
Ừ, giống như ngón tay của anh.
Cô cười. Trong khoảng tối lạnh lẽo trước
hành lang, khuôn mặt trẻ trung. Một nụ cười ngọt ngào xen lẫn với u ám,
giống như đóa hoa dại nở trong chốn bùn lầy giữa khu rừng sâu thẳm,
thanh khiết, lại dường như sắp lụi tàn khô kiệt. Cô mặc một chiếc áo
kiểu dáng hoài cổ làm bằng vải sợi màu trắng, cổ áo và cổ tay dùng chỉ
thêu những đóa hoa văn tinh tế. Chiếc váy vải bố có chút bẩn, vẫn chân
trần như vậy.
Tôi tên Cận Khinh.
Cô thấp giọng nói. Anh rất tốt, đôi môi
của anh trông rất yếu ớt, nhưng lại rất đẹp. Cô nhìn ngắm đôi môi của
anh, mang vẻ mặt thương tiếc. Kiểu khen ngợi trực tiếp như vậy, còn đối
với một người đàn ông xa lạ. Nghê Thần tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn dịu
dàng nhìn cô. Nhìn cô quay người đi, bước vào trong căn phòng ồn ã.
Buổi tiệc đến nửa đêm mới kết thúc. Công ty có một toán xe tiễn nhóm người đông đúc này từ ngoại ô trở về thành phố.
Họ kẹt giữa đám đông nồng nặc mùi rượu,
Nghê Thần nhìn thấy cô gái đang ngồi phía trước dựa đầu trên ghế ngủ. Họ
cũng không nói chuyện tiếp, cho đến khi Nghê Thần chuẩn bị xuống xe.
Anh có email không? Em có thể viết thư
gửi anh. Cô đột nhiên đứng thẳng người nhìn anh, đôi mắt lấp loáng,
trong bóng đêm chăm chú nhìn anh.
Tôi có. Nghê Thần lấy bút ra viết địa
chỉ email trên giấy, sau đó chuyển cho cô. Em nên thường xuyên mang
giầy, như vậy sẽ không bị lạnh. Anh xuống xe, nhìn thấy cô ịn mặt trên
cửa kính nhìn anh. Khuôn mặt bị ép chặt mang đến một nỗi buồn đau méo
mó. Nghê Thần dừng ở đó, thoáng do dự, sau đó xe đột nhiên khởi động rất
nhanh.
Khuôn mặt của cô thoáng ánh lên rồi đi mất.
2. Sự cô đơn của hai người
Email đầu tiên Nghê Thần nhận được sau bảy ngày.
Trong bảy ngày đó, mỗi ngày Nghê Thần
vẫn nhận thư gửi thư như thường, anh cảm thấy bản thân rất bình tĩnh,
hoàn toàn không có bất cứ sự mong mỏi nào. Chỉ là lúc xem sách một mình
trong thư viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn cảm thấy choáng váng. Nghê
Thần hoài nghi bản thân đã xem thơ ca trên mạng quá lâu, anh nghĩ, nên
đi mua máy in, sau đó in những bài thơ đó ra rồi mới đọc.
Hôm đó anh tắm rửa xong xuôi lên mạng
lúc canh khuya hơn mười hai giờ, đột nhiên nhìn thấy một cái tên xa lạ
trong hộp thư nhận, JQ. Anh mở bức thư đó.
Nghê Thần, hôm nay trời mưa, bầu trời
xảm xỉn. Em ở trên xe. Nhìn thấy dáng vẻ giọt mưa trượt trên kính, thì
ra đều chảy theo quỹ đạo. Chúng đứt đoạn, dồn dập, vỡ tan, chậm chạp,
giống như một người nóng nảy cộc cằn muốn nói nhưng phải câm lặng, đầy
rẫy đè nén. Em cứ mãi ngắm chúng, cho đến lúc xuống trạm. Khoảng một
tiếng đồng hồ.
Lúc xuống xe, phát hiện mắt của mình đã hoa.
Rất nhiều lúc. Dường như ánh sáng mặt
trời chiều hôm đó. Cùng với màu xanh thẫm của bầu trời. Sự yên lặng của
anh khiến em cảm thấy rất khó chịu. Tại sao chúng ta lại không thể nói
thành lời chứ…
Nghê Thần tắt đèn, sau đó trong bóng tối
xem bức thư này. Màn hình rất nhức mắt. Bức thư đó thưa thớt, giống
khuôn mặt của cô sau cửa kính.
Quen biết Cận Khinh đối với Nghê Thần mà nói, là một chuyện quan trọng trong cuộc sống.
Điều này quan trọng là bởi vì, Nghê Thần
phát hiện ra trong cuộc sống của anh, thời gian thuộc về Cận Khinh đã
càng lúc càng nhiều. Cô viết email gửi anh, có lúc một ngày đến ba bốn
bức, có lúc một tuần một bức. Cô làm việc trên trang web, tất cả thư đều
từ hộp thư của công ty gửi đến. Thời gian gửi thư trễ nhất là mười giờ
tối. Anh không rõ tại sao đã trễ như vậy, cô vẫn chưa về nhà.
Thư viết không dài. Rất ngay ngắn, không
mạch lạc, một vài bức chỉ có vài từ. Sau đó trong hộp thư càng lúc càng
đầy, giống như hoa tuyết không âm thanh không mùi vị trong đêm. Cuối
cùng Nghê Thần không thể không mở một email khác, để lưu trữ những email
không đầu không cuối này.
Nghê Thần, anh yêu cha mẹ anh không. Tại
sao có lúc em cảm giác dường như không có quan hệ gì với họ. Họ sống ở
thành phố khác, em đơn độc ở nơi này. Đôi mắt em rất giống mẹ khi còn
trẻ, nhưng từ năm mười tuổi về sau, em cũng không còn ôm bà nữa. Em
thường không muốn gặp lại họ. Nhưng em lại biết, em rất yêu thương, hai
người càng ngày càng xa lạ này.
Yêu thương họ, yêu đến trong lòng em đau
đớn, cứ nghĩ đến nếu như sau này, họ sẽ biến mất đi trên thế giới này,
em cứ cảm thấy vô cùng lo sợ.
…
Anh có từng cảm thấy cô đơn không? Có
lúc em dường như không cảm thấy được, giống như trong văn phòng, em sẽ
một mình không nói chuyện với bất kỳ ai trong suốt thời gian cả ngày. Em
cứ nghĩ bản thân đã có thể khống chế mình bình tĩnh lại. Nhưng có lúc,
đột nhiên ý thức được những nỗi cô đơn khác đã ngấu nghiến em trong đó,
sẽ vô cùng tuyệt vọng.
Em sẽ kêu cứu. Sẽ khóc thật lớn. Sẽ run rẩy toàn thân
…
Tự nhiên cô cũng nhắc đến đàn ông. Một người đàn ông Thượng Hải.
…
Em và anh ấy sống ở xó xỉnh hoang vắng
nhất của thành phố này. Có lúc em nghĩ em và anh ấy là hai con sâu trong
lúc giao mùa, chỉ có thể ẩn náu trong vách nứt, nơi vách nứt đầy bùn
đất tối tăm ẩm ướt nhất.
Chúng em nhìn nhau không nói, thường hay
cự cãi. Anh ấy không ngừng hoang phí, vì vậy em cẩm thấy ấp lực rất
lớn, em phải không ngừng không ngừng kiếm tiền, em sợ chúng em sẽ chết
đói…
…
Rất thích ngón tay vuốt ve em trong bóng
tối của anh ấy, nhẹ nhàng, ẩn hiện. Ngón tay em rất lạnh. Nhưng da thịt
anh ấy lại rất ấm áp, ấm áp phủ kín em. Dường như lúc nhỏ đã từng nghe
thấy giọng hát này, lại vang vọng xung quanh, em nhớ lại có lẽ là bài
thánh ca bà ngoại thường hát, có thể khiến trái tim em bình tĩnh trở
lại.
Vì vậy, em nghĩ, ngón tay rất cô đơn. Nếu như không có vuốt ve, chúng sẽ chết đi.
Nhưng người đàn ông này, anh ấy vuốt ve em, trong những đêm dài tối tăm lạnh giá…
Nghê Thần buổi chiều hôm đó, cùng đi bộ
đến cổng trường với Kình, chuẩn bị trở về nhà. Kình là một cô gái Nam
Kinh, thường giành chỗ cho Nghê Thần ở trong thư viện, có lúc cũng sẽ
cùng nhau đến trường khác giao lưu xem trình diễn thực nghiệm. Đó là một
cô gái có khuôn mặt tròn, nụ cười vô cùng thuần khiết, bởi vì trước giờ
không cần lời hứa hẹn của Nghê Thần, cho nên cả hai luôn rất đầm ấm
thân thiết với nhau.
Kình nói, Nghê Thần nè, gần đây anh có chút lơ đãng, có phải đã mắc chứng cô đơn trên mạng phải không?
Nghê Thần nói, không phải đâu.
Kình cười. Lúc rảnh rỗi nên thường ra ngoài phơi nắng, cứ ngồi trước màn hình máy tính, con người sẽ trở nên xanh xao.
Nghê Thần nói, được thôi.
Họ chia tay ở trạm xe, Nghê Thần vô tình
leo lên một chuyến xe vô cùng trống. Anh ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nhìn
ánh mặt trời chiếu vào, vì vậy anh giở lòng bàn tay ra, nhìn ánh sáng
nhảy nhót giống một cánh chim.
Đột nhiên anh cảm thấy trong lòng rất
khó chịu. Lần đầu tiên, Nghê Thần phát hiện bản thân mình cảm nhận một
sự đau khổ. Điều này đã không còn thuộc về cuộc sống giản đơn của bản
thân anh nữa.
3. Ánh sao trong thành phố rất mơ hồ.
Về đến nhà, Nghê Thần gửi cho Cận Khinh một bức thư. Anh nghe thấy ngón tay mình trên bàn phím, gõ ra âm thanh rất cô đơn.
Cận Khinh, chúng ta trong một phạm vi
nhất định có lẽ có thể chọn lựa cuộc sống riêng cho mình. Anh hy vọng em
có thể vui vẻ một chút. Giống như buổi chiều hôm đó, bên cạnh em không
có người. Có lẽ chúng ta nên gặp mặt. Số điện thoại nhà anh em biết
không?
Thư gửi đi lúc sáu giờ chiều. Mười phút sau điện thoại đã vang lên.
Nghê Thần, là em. Trong điện thoại là âm
thanh ngọt ngào nghe mỏng tang đó. Buổi tối ra ngoài ăn cơm được không?
Em sẽ tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn.
Trái tim Nghê Thần ngừng đập khoảng mười
giây, sau đó anh bật cười. Anh phát hiện giọng nói của mình thật ra rất
miễn cưỡng. Được thôi, anh lại có thể ăn bữa tối lừa dối giống lần
trước.
Nghê Thần không ăn bữa tối đã được chuẩn
bị xong ở nhà, mặc áo sơ mi và mang giầy da, rồi bước ra đại lô huyên
náo. Anh đi hết ba chuyến xe buýt, sau đó lại chạy nhanh khoảng mười
phút, cuối cùng đầu ướt đẫm mồ hôi bước vào thang máy nhà hàng. Đột
nhiên anh cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Tại sao phải đến đây chứ.
Anh không phải là một người thích đông đúc ồn ào mà.
Nhưng khi nhìn thấy Cận Khinh, anh phát
hiện trái tim mình bĩnh tĩnh trở lại. Cận Khinh đứng giữa đám người xa
lạ vẫy tay với anh. Bóng chiều bao phủ khuôn mặt cô, dưới ánh đèn ảm
đạm, cô rất gầy. Mặc chiếc áo vải sợi thêu chỉ lần trước, tóc dài rối
xòa.
Một tay kia của cô khoác hờ lên vai một người đàn ông.
Lâm chào hỏi Nghê Thần. Hắn trông là
người rất bẩn, có chút vẩn đục. Dường như bên trong cơ thể tràn ngập
khói thuốc và cần sa, hơn nữa nét mặt uể oải, không ngừng ngáp lên ngáp
xuống. Hắn dường như không chú ý đến hành vi thô tục vô lễ của mình.
Nhưng hắn rất điển trai. Là đàn ông vô cùng điển trai.
Nghê Thần ngồi xuống đối diện với anh
ta. Anh nhìn thấy Cận Khinh không nhận được sự chăm sóc nào, Lâm cứ mãi
ngồi bên cạnh vừa la hét vừa uống từng ngụm lớn. Cho đến khi hắn đã uống
ít nhất bốn chai bia, sắc mặt trắng bệch của hắn gần như không có chút
say xỉn nào.
Nghê Thần nhìn thấy Cận Khinh cô đơn
ngồi ăn cơm bên cạnh, ánh mắt của cô rất lạnh lẽo, không có bất cứ biểu
cảm nào. Cho đến giữa tiệc, đột nhiên Lâm cãi nhau với một người đàn
ông.
Hai người đàn ông nhàm chán, bởi vì sự
kích thích của men bia và lời nói tục tĩu, đã đánh nhau. Chén dĩa đều bị
hất đổ xuống đất, phát ra âm thanh đổ vỡ chói tai. Cận Kinh xốc mạnh áo
của Lâm, gằn giọng mắng hắn, được rồi, đừng như vậy nữa, nghe lời một
chút có được không. Lâm liền giằng khỏi tay cô. Cận Khinh bị kéo ngã
xuống đất, ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về cô.
Cận Khinh chậm chạp đứng lên, sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên cầm một chai rượu đập lên đầu của Lâm.
Anh đi chết đi, tên khốn. Cô chửi hắn
nặng nề, mảnh thủy tinh vỡ cắt vào ngón tay của cô chảy máu, trên mặt và
trên tóc của Lâm chảy đầy bọt bia màu trắng. Cô xoay người bỏ đi, đầu
không ngoảnh lại bước ra khỏi phòng ăn hỗn loạn ồn ã.
Nghê Thần theo sát cô. Cận Khinh bước đi
rất nhanh, thân người ốm yếu trắng bệch, xuyên qua giữa đám đông ồn ã
và bóng tối tịch mịch. Cuối cùng, cô ngừng lại ở bậc thềm của một cửa
hàng bách hóa. Nghê Thần nhìn thấy cô đang châm thuốc.
Anh đi đến trước mặt cô, yên lặng ngắm
nhìn cô. Trên ngón tay cô toàn là máu tươi, cứ thế chảy ra. Nghê Thần
lấy chiếc khăn tay trong túi quần ra, sau đó kéo tay cô, cẩn thận băng
vết thương lại.
Họ ngồi trên bậc thềm. Cận Khinh không
nói lời nào, cứ hút thuốc. Nghê Thần cũng yên lặng, bình tĩnh, chỉ ngước
mặt nhìn bầu trời. Bầu trới tối đen. Ánh sao trong thành phố luôn mơ hồ
không rõ ràng.
Có lúc em vô cùng vô cùng hận anh ta. Vô cùng hận. Đột nhiên cô khẽ nói chuyện.
Nghê Thần không nhìn cô, chỉ yên lặng
ngẩng đầu lên. Lúc trước anh đã nhìn thấy một câu nói trong thư viện, có
lúc hai người không cách nào thấu hiểu ở cùng nhau, sẽ càng cô đơn hơn
lúc họ ở một mình.
Cận Khinh không nói lời nào, sau mười
giây cô rúc đầu mình vào lòng anh. Cô vén áo sơ mi của anh lên quấn chặt
lấy đầu của mình. Nghê Thần phát hiện cô đang run rẩy. Cô yên lặng duy
trì tư thế này, sau đó bật rên rỉ đau đớn giống như động vật.
4. Chúng ta không thể lựa chọn cuộc sống của mình.
Nghê Thần trở về nhà mình lúc một giờ sáng.
Lúc Cận Khinh và anh chào từ biệt nhau,
nói cô không còn chỗ nào để đi. Em sợ trong thành phố này, không kiếm
được nơi nào có thể dung thân. Nó tuy rộng lớn như vậy, nhưng không có
nơi nào thuộc về em.
Cuộc sống ngủ tại trạm xe lửa lúc trước,
không muốn phải trải qua lần nữa. Cô khẽ mỉm cười, sau đó cởi chiếc
khăn trên ngón tay, rồi trả lại Nghê Thần. Trong thành phố này đã không
còn người đàn ông nào sử dụng khăn tay giống như anh, có thể gặp được
anh, thật sự rất may mắn.
Cô đứng bên đường vẫy tay gọi taxi.
Nghê Thần cảm thấy mệt, trước giờ chưa
từng nán lại ở bên ngoài trễ như vậy. Tuy đầu đau nhức như búa bổ, nhưng
vẫn mở máy tính. Bình tĩnh lên mạng, sau đó bắt đầu mở hộp thư. Sau đó
nhìn thấy thư của cô, thời gian gửi thư là nửa tiếng trước.
Nghê Thần, xe đã chạy nửa đường, em ở
một tiệm net bên đường viết thư cho anh. Ngón tay của em đã không còn
đau nữa. Chảy máu đối với em mà nói là một sự giải phóng. Em sợ rằng
loại trầm lặng đó bên trong thân thể, không ngừng tích lũy, không ngừng
đông đặc, nhưng lại không có nơi nào tuôn trào…
Nước mắt em bắt đầu rơi từ vết thương
anh đã băng lại, anh dùng lực quá mạnh, em nhìn thấy dường như anh rất
sợ, đối với những giọt máu không ngừng chảy. Nhưng em thích anh thoáng
mỉm cười, anh mãi không nhìn vào đôi mắt em.
Thật ra chúng ta hoàn toàn không thể chọn lựa cuộc sống của mình. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất cứ ai.
Em đã từng tìm hiểu vấn đề về yêu và
không yêu. Anh ấy là người đàn ông Thượng Hải đầu tiên em quen, cho em
nơi chốn để dừng lại. Một người đàn ông và một cô gái ở cùng, thật ra
không có liên quan đến tình yêu. Giống như cảm giác vuốt ve trong bóng
đêm, không nhìn thấy đối phương, nhưng lại biết những ngón tay và da
thịt ấm áp này có thể mang đến niềm ủi an. Vì vậy, nhiều lúc, em cảm
thấy tuyệt vọng… Vô cùng, vô cùng tuyệt vọng.
…
Nước mắt em lại tiếp tục rơi, rớt trên
ngón tay lạnh giá và bàn phím. Trên ngón tay có một vết thương méo mó,
nhưng em biết, nó sẽ lành lại.
Trong thời gian, chúng ta không thể níu giữ được điều gì. Kể cả nỗi đau khổ, niềm vui và sinh mệnh.
Cám ơn anh tối này, đã cho em lý do để khóc. Em đã rất lâu rồi, không rơi lệ
…
Khi Nghê Thần thức dậy vào buổi sáng đã
trễ giờ rồi. Anh ra sức chạy, chen lên một chiếc xe buýt vừa lăn bánh ở
trạm xe. Trong khoang xe ken kít đến ngạt thở, nhưng anh phát hiện bản
thân mình bình thoảng cũng có lúc nôn nóng, đột nhiên mất đi. Anh dựa
vào cửa xe, cố ngăn sự hô hấp của mình. Rất nhiều người lạ, có người đeo
máy nghe nhạc, có người xem báo, có người đang ăn bánh màn thầu, tất cả
các khuôn mặt đều không có biểu cảm gì.
Anh xoay mặt đi, cảm giác từ những rãnh
nứt của cửa xe, ánh mặt trời tràn vào, lấp lóa trên đôi mắt anh. Ánh mặt
trời ấm áp. Nghê Thần đắm chìm khuôn mặt trong nắng, cảm nhận sự dịch
chuyển của nó. Giống như sự vuốt ve của ngón tay.
Cận Khinh, anh quyết định rời khỏi cha
mẹ dọn ra ngoài sống. Phòng đã kiếm xong rồi, là một căn hộ thời Pháp
thuộc những năm thập niên 30, bên trong có một chút cũ kỹ hoang tàn,
nhưng rất đẹp đẽ. Trên sân thượng có lan can sắt hoen gỉ, còn có loài
dây leo dày đặc lan rộng, hiện giờ đã nở những đóa hoa thơm ngát màu
trắng.
Anh nghĩ ở riêng cũng rất tốt. Anh chỉ
mua một tấm chăn đã dọn đi ngay. Đêm đầu tiên khi ngủ, nghe thấy tiếng
dế trong vườn hoa dưới lầu, không ngừng gáy. Anh nghĩ thành phố này, vẫn
còn có rất nhiều nơi đáng để anh lưu luyến, vì vậy anh là kẻ lười nhác
ương bướng. Nhưng một số những tiêu chuẩn trong cuộc sống đã bị phá hủy.
Có lẽ là những lời em đã nói với anh…
Anh rất hy vọng em có thể vui vẻ. Hy
vọng em có thêm một chút cảm giác an toàn dù là nhỏ nhoi đối với sự sợ
hãi kia. Hy vọng em biết, anh thủy chung vẫn ở một nơi nào đó trong
thành phố này.
Anh sẽ không rời khỏi.
…
Kình, em sẽ viết thư cho một người đàn
ông chỉ mới gặp mặt một lần không. Tiếp tục, không ngừng viết. Nghê Thần
thấp giọng dò hỏi Kình, trong thư viện rộng lớn mà yên tĩnh.
Không đâu. Kinh hoài nghi nghĩ ngợi một
lúc, hoặc giả, có thể sẽ đang đùa giỡn với anh ấy, cả hai không ngừng
anh một câu tôi một câu. Kình bật cười. Nhưng nói thật, hiện tại em rất
ít khi viết thư, cho dù là email. Không phải đùa đâu. Là vấn đề không
thể dễ dàng bàn luận với người khác.
Thật không. Kình nhìn vào mắt anh. Nếu
như là một cô gái, điều đó chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Cô ấy xem người
đàn ông này là một người bạn tốt tuyệt đối sẽ không yêu anh ta.
Nghê Thần ồ lên một tiếng, bắt đầu yên lặng.
Kình không kềm được bắt đầu nhìn vào đôi
mắt anh. Nghê Thần, nếu như anh có điều nghi ngờ nào, có thể kể với em,
chúng ta còn có gì không thể nói sao, đúng không.
Điều đó em cũng đã xem anh là người bạn tốt đúng không. Nghê Thần đùa. Anh đã chuyển chủ đề.
Kình là cô gái đáng yêu. Nhưng cô và Cận
Khinh không giống nhau. Cận Khinh sẽ dùng một phương thức trực tiếp gần
như tàn nhẫn, tiến sâu vào nội tâm một người đàn ông. Có lẽ bản thân cô
hoàn toàn không tự biết. Có lẽ, cô chính là, loại tàn nhẫn như vậy.
5. Sự lý tưởng của Haagen-Dazs.
Thư. Vẫn có rất nhiều thư.
… Nghê Thần, em phát hiện bản thân là
người không thích hợp làm việc, em có thể cảm thấy tất cả những mối quan
hệ lợi dụng và bị lợi dụng, hoặc là lợi dụng lẫn nhau, em biết chúng
rất hợp lý, nhưng vẫn luôn căm ghét.
Em thường tăng ca đến nửa đêm mới về
nhà, một mình ngồi trên xe buýt lúc nửa đêm, cảm thấy thân thể rã rời.
Bởi vì đã tiêu phí bản thân đến mức tận cùng, em sẽ bị khó tiêu, nhức
đầu, nướu răng chảy máu.
Em biết, bởi vì tiếp tục cuộc sống,
chúng ta phải làm việc. Nhưng công việc đã khiến cuộc sống trở nên trống
rỗng vô nghĩa. Chúng ta không có mục tiêu, có lúc chỉ muốn bản thân ăn
ngon mặc ấm, hay là có thể luôn được ăn ngon mặc ấm. Nhưng sau khi tiếp
tục sống lại là vì điều gì nữa ?
Bất kể công việc nào và thu nhập cao,
đều có thể mất đi trong phút chốc, nếu như biến mất có thể là khả năng
bị lợi dụng hoặc lợi dụng. Chỉ có tình yêu và sự tin tưởng lâu dài mới
là vĩnh viễn, nhưng chúng ta không thể có được, vì vậy chỉ có thể xem
lợi ích làm tiêu chuẩn.
Nhưng mà em căm hận lợi ích… sự bội
phản, dối lừa và mâu thuẫn có thể xảy ra mọi lúc đó… em không phải là
người thích hợp với xã hội kinh doanh…
…
Lâm mỗi buổi tối đều ra ngoài uống rượu.
Anh ấy đang làm việc. Em sợ anh ấy uống loét dạ dày. Nếu như sinh bệnh,
tiền phí sẽ rất lớn, nhưng mà anh trước giờ không để ý đến sức khỏe của
mình. Anh ấy không quan tâm đến bản thân khiến người ta trở nên lo sợ…
Mục đích của anh ấy là khiến người khác
cảm thấy đàn ông tuyệt vọng. Bởi vì sự chênh chao của cuộc sống luôn
không thể nào bình lặng được. Mặc dù em vô cùng yêu thích trẻ con. Có
lúc đi trên đường nhìn thấy những người nước ngoài dẫn theo ba bốn đứa
trẻ sẽ vô cùng ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ họ có thể sinh nhiều đứa trẻ. Em
biết điều này rất buồn cười, giống hệt như việc em không ra ngoài làm
việc. Điều này không thể nào tưởng tượng…
Em cũng thích thành phố này, yêu thích
sự theo đuổi hưởng thụ cuộc sống của nó. Có lúc em đi lang thang một
mình trên đường Hoài Hải suốt cả buổi chiều, tựa người lên những tủ kính
trong cửa hàng, nhìn một mẫu hoa văn trên món đồ sứ Nhật Bản, xem đến
một tiếng đồng hồ.
Em muốn có một ngôi nhà, trong đó có tất
cả những đồ vật đẹp đã em đã từng nhìn thấy, ví dụ như chiếc bàn làm
bằng gỗ của hãng Ikea. Nhưng có lúc em lại nghĩ, cho dù không có chiếc
bàn gỗ kia, có một dàn máy vi tính có thể để em làm thiết kế cũng đã đủ
rồi… hoặc là có một ngày, em có thể sẽ không còn phải dùng tranh vẽ của
mình để mưu sinh nữa.
Bởi vì mưu sinh, em đã không còn yêu thương nó nữa…
…
Sau đó đến tháng 7.
… Nghê Thần, hôm nay là sinh nhật em.
Sinh nhật là ngày kỳ quái, một người sinh ra thật sự không có liên quan
đến bất cứ ai, nhưng khi họ mừng sinh nhật lại rất thích kiếm rất nhiều
người đến chúc mừng. Có cái gì tốt phải chúc mừng chứ. Em chỉ cảm thấy
bản thân rất nhớ cha mẹ, nhưng vẫn không muốn gặp họ.
Sau khi tan ca, em một mình đến Isetan
trên đường Nam Kinh, em xem váy, giày, mỹ phẩm, dây chuyền và nước hoa.
Em thích vật chất. Nhiều lúc chúng có thể an ủi em, giống như vuốt ve,
tuy rằng trống rỗng, nhưng lại mang đến sự bù đắp chân thật, nhất thời
có thể khiến người ta quên đi sự thiếu sót trong số mệnh. Bình thường em
chỉ mặc chiếc váy cũ, rất uể oải, hôm nay mua cho mình một chiếc váy
màu đỏ sẫm, kiểu dáng đơn giản, trên váy có thêu đóa hoa, không quá mắc.
Em không có mặc quần áo mới từ rất lâu rồi.
Đột nhiên em rất nhớ người đàn ông đã
từng tặng em một chiếc váy trắng. Em và anh ta đã chia tay rất lâu rồi,
nhưng vẫn không thể quên anh ta. Chiếc váy trắng anh ấy tặng em đã ngả
vàng, em thủy chung vẫn không mặc. Sợ rằng những thứ phủ bụi rất lâu đó,
vừa giở ra đã biến đi mất…
Lúc ra ngoài, nhìn thấy quầy hàng nhỏ
của Haagen-Dazs. Em bước vào dừng lại rất lâu, nhưng kem trong cửa hàng
rất mắc, vì vậy cuối cùng vẫn không mua được gì. Khi bước ra ngoài cầm
lấy một tờ quảng cáo, trông rất tinh tế, khiến con người vui vẻ.
Mùi cỏ của Haagen-Dazs, cà phê đến từ
Brazil, dâu vùng Oregon, sô-cô-la của Bỉ, hạt dẻ của Hawaii… em vẫn ngắm
nhìn mẩu quảng cáo này ở trên xe, em cảm thấy nó giống như lý tưởng của
mình. Có một ngày, em sẽ bán đi một phần. Em yêu thích nó nhiều như
thế.
… Khi về đến nhà, phát hiện Lâm đang nằm
trên giường, toàn thân đầy mùi rượu, anh ấy nói dạ dày mình đau, bởi vì
thật khó chấp nhận được anh ấy lại bắt đầu tiêm thuốc…
Nghê Thần gọi điện thoại cho Cận Khinh.
Cô đang ở công ty, giọng nói của cô trong điện thoại vẫn ngọt ngào và
mỏng tang như trước, nghe chừng vẫn luôn vui vẻ và yếu ớt.
Em khỏe không. Nghê Thần tựa ống nghe
điện thoại công ty trên cửa kính, bên ngoài trời mưa rất to, anh nghe
thấy âm thanh trong điện thoại rất ồn ào.
Không tốt lắm. Cô nói.
Có phải bởi vì anh ta không.
Phải.
Nghê Thần ngừng một chút. Cận Khinh, anh đã chuyển nhà, anh nghĩ anh nên nói với em.
Vậy à, trong thư anh đã từng nhắc đến.
Rảnh rỗi ghé đến chơi.
Được thôi.
Có lẽ em không nên dây dưa với anh ta
nữa. Em sẽ hủy hoại bản thân mình. Nghê Thần cuối cùng cũng để bản thân
nói rõ câu nói này, đột nhiên anh phát hiện đôi môi khô khan của mình
dính chặt với nhau. Anh nghe thấy một mảng lặng yên trong ống nghe.
Em biết, Nghê Thần à. Em biết.
Thay đổi cuộc sống, đừng tiếp tục lãng phí bản thân mình như vậy nữa.
Được.
Nói đến đây thôi. Tạm biệt em.
Tạm biệt.
Điện thoại cúp rồi. Nghê Thần nhìn cơn mưa to ngoài cửa kính. Anh nhìn những giọt mưa trên kính.
Nhìn thấy dáng vẻ những giọt mưa từ trên
cửa kính lăn xuống, thì ra đều chảy theo quỹ đạo. Chúng đứt đoạn, dồn
dập, vỡ tan, chậm chạp, giống như một người nóng nảy cộc cằn muốn nói
nhưng phải câm lặng, đầy rẫy đè nén. Anh vẫn luôn nhìn ngắm chúng, cho
đến khi rơi xuống. Khoảng chừng một tiếng đồng hồ.
Đây là lá thứ đầu tiên của Cận Khinh.
6. Một đêm giã biệt.
Bóng mưa hãy còn kéo dài. Nghê Thần đã
sắp tốt nghiệp, trước mặt anh, đột ngột xuất hiện rất nhiều con đường có
thể lựa chọn. Kể cả tiếp tục học Tiến sỹ ở trong trường, còn một học
viện ở Mỹ cũng gửi thư mời, điều có thể chọn cùng lúc là, đến làm việc
cho một doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng, do bạn của Kình giới thiệu.
Tối hôm đó, Kình đến căn hộ kiểu cổ của Nghê Thần, cô mang đến một ít tài liệu, còn có một bó huệ tây màu trắng tinh.
Cô nói, lần đầu tiên đến nhà mới, nên
mang theo một ít quà cáp. Sau đó cô kiếm một chiếc ly lớn ở trong bếp,
đặt hoa vào trong đó.
Nghê Thần, anh có phải là người không tin vào tình yêu không. Đột nhiên cô cười ha ha nói.
Tại sao vậy?
Em nhìn thấy chiếc giường đơn của anh
màu trắng. Một người đàn ông dùng giường đơn màu trắng, trong lòng mang
theo loại xu hướng chủ nghĩa hoàn mỹ nào đó, hơn nữa còn khẩn thiết,
Nghê Thần mỉm cười. Anh nói, sai rồi, anh tin vào tình yêu, hơn nữa còn
tin yêu cuồng nhiệt nữa.
Họ pha cà phê, sau đó chọn một bản nhạc
của Mozart, tiếng mưa ngoài cửa sổ rất lớn, rơi trên cây lá phát ra âm
thanh rào rạc. Kình ngồi trên giường của Nghê Thần xem sách, Nghê Thần
xem tài liệu, loáng chốc đã hơn mười giờ.
Em ghé nửa tiếng rồi đi, Nghê Thần à.
Được, anh sẽ tiễn em đến trạm xe.
Đột nhiên ngoài cửa vang đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Kình ngẩng đầu nhìn anh. Anh đi xem xem, Nghê Thần đứng dậy.
Lúc đi xuống cầu thang, Nghê Thần cảm
thấy trong tim mình phát ra âm thanh. Là âm thanh mạnh mẽ không có tiết
tấu gì lúc chạy nhanh.
Anh mở cửa, nhìn thấy cô gái đứng dưới
bậc thềm cửa. Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt, mặc một chiếc váy
tơ tay lỡ màu đỏ thẫm. Chào anh. Cô nhìn anh. Giọng nói của cô rất nhỏ,
trên tóc đều là nước mưa.
Cận Khinh. Nghê Thần nói, đợi anh một
chút được không, bây giờ anh có một người bạn ở trong nhà. Cận Khinh gật
đầu, cô trông mệt mỏi và yếu ớt, trên mặt luôn nở nụ cười mang chút mơ
hồ.
Lúc Nghê Thần dẫn Kình xuống cầu thang,
Cận Khinh một mình ngồi trên bậc thềm cầu thang. Một mảng bóng tối ảm
đạm lạnh lẽo phủ xuống cô, chỉ có chiếc váy màu đỏ sẫm giống như một
ngọn lửa đang lấp loáng cháy. Kình chăm chú nhìn cô một cái, sau đó mỉm
cười tạm biệt với cô. Cận Khinh, em có thể vào trong nhà đợi anh trước,
Nghê Thần nói. Không sao đâu, em ngồi đây được rồi. Cận Khinh vẫn ngồi ở
đó.
Trong cơn mưa to, Nghê Thần tiễn Kình
đến trạm xe. Kình cười cười, nói với anh, anh cứ về trước đi. Cuối cùng
vẫn là không kềm được, nói với anh, cô ấy là cô gái đã gửi thư cho anh
phải không. Nghê Thần yên lặng. Kình lại nói, cô ấy mang một loại mùi vì
giống như tai họa, em rất khó giải thích, nhưng trong lòng thật sự có
cảm giác rất rõ.
Hy vọng anh được hạnh phúc, Nghê Thần.
Nghê Thần nhanh chóng chạy về nhà. Lúc
mở cửa anh đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ, sợ rằng ngọn lửa đỏ rực đã
đã biến mất trong bóng tối rồi, nhưng anh nhìn thấy Cận Khinh vẫn ngồi
đó. Cô tựa đầu vào lan can gỗ, khe khẽ cuộn mình ngồi nơi đó.
Người cô ướt nhẹp, trông rất lạnh giá.
Sau khi vào trong nhà, Cận Khinh đứng
dậy có chút không vững, cô nhìn bó huệ tây kia, ánh mắt ngây ra. Nghê
Thần nói, em uống chút cà phê nhé. Cận Khinh nói, chúng rất xinh đẹp. Cô
đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa màu trắng tinh. Nghê Thần mỉm
cười, vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Anh tắm rất lâu. Bên ngoài rất yên tĩnh,
chỉ có âm nhạc của Mozart và tiếng mưa vẫn đang văng vẳng vọng lại. Lúc
bước ra ngoài, anh nhìn thấy Cận Khinh nằm ngủ trên ghế sô pha. Đôi mắt
cô nhắm lại, một cánh tay rũ thòng xuống, mái tóc ẩm ướt tản mác trên
ghế sô-pha, đôi chân trần. Nghê Thần âm thầm đứng một lát, sau đó kéo
chăn lên phủ trên người cô, tắt máy nghe nhạc.
Anh lấy một bao thuốc từ trong hộc tủ.
Trước giờ anh không hút thuốc, đó là của một người bạn thỉnh thoảng vẫn
thường để quên ở đây. Anh ngồi trên sàn đất, trong bóng tối tĩnh mịch,
xuyên qua khói thuốc cuộn vòng, nhìn ngắm cô gái nằm trên ghế sô-pha.
Dường như trôi qua rất lâu. Nghê Thần
nhìn thấy đôi mắt của cô chầm chậm nhướn lên. Em dậy rồi, anh nói. Bây
giờ là mấy giờ. Giọng của cô rất thấp, dường như chẳng thể thoát ra khỏi
cơn mộng mị. Ba giờ sáng. Nghê Thần nói, em ngủ rất ngon, anh rất vui.
Chiếc ly thủy tinh bên cạnh anh ghim đầy đầu lọc.
Cô chìa tay cầm ly uống cà phê nguội
lạnh. Nghê Thần nhìn cô, ánh mắt của anh luôn xoay quanh cô. Cô uống
hết, nhấc tấm chăn ngồi dậy.
Có chuyện gì xảy ra, đúng không.
Anh ấy đã bị bắt, là ngày hôm trước. Cô nói. Em biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Nghê Thần yên lặng, ngắm nhìn cô chân
trần, cô đơn đứng trong phòng, cô nói, anh ấy để lại nhà cho em, tiền
nhà đã đóng đến cuối năm nay, em vẫn có thể sống ở đó.
Đêm qua, lần đầu tiên em ngủ một mình,
em cảm thấy rất lạnh. Em cứ mãi không ngủ được, nhìn thấy bóng đêm toàn
thân run rẩy. Thì ra ở Thượng Hải, ngoài anh ấy ra em thật sự không có
bất cứ ai, không có bạn bè có thể tâm sự, không có người có thể ủi an.
Anh là người duy nhất. Xin lỗi hôm nay đến đã mang nhiều phiền phức cho
anh.
Em yêu anh không, Cận Khinh. Nghê Thần nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.
Cận Khinh trầm lặng. Sau đó cô nói, em không biết. Em thật sự không biết.
Nghê Thần không nói lời nào. Cận Khinh
bước đến, ôm chặt đầu của anh, hôn lên môi anh. Môi của cô rất mềm yếu,
di động chậm chạp trên khuôn mặt anh, sau đó dính chặt vào đôi môi anh.
Nước mắt của cô nóng hổi rơi xuống.
Em sắp rời khỏi nơi này rồi. Nghê Thần à. Hợp tan ly biệt luôn do số mệnh an bài, em biết đã đến lúc rồi.
Sẽ vẫn viết thư cho anh chứ?
Sẽ không đâu,
Chúng ta có chỗ nào nảy sinh vấn đề đâu, Cận Khinh. Nghê Thần nói, anh luôn cảm thấy nhầm lẫn.
Có lẽ là do thời gian và địa điểm chúng
ta quen biết nhau không đúng. Cô mỉm cười cô đơn. Có vài người rất tốt,
nhưng luôn không thể ở cùng nhau. Rất lâu về trước, em đã hiểu rõ đạo lý
này. Giống như em đã từng nói với anh, cuộc sống là thứ không thể nào
chọn lựa được.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất cứ ai.
7. Hãy để chúng ta dần dần lãng quên lẫn nhau.
… Nghê Thần, em ở tiệm net ở cạnh sân
bay viết thư này gửi anh. Em vừa mua một hộp kem Haagen, mùi hạnh nhân
Thụy Sỹ. Em cảm thấy rất vui. Nó thật sự mang hương vị thơm.
Em đến Bắc Kinh, sau đó sẽ đến Quý Châu,
rồi dừng lại ở nơi đó, đến dạy học ở trong. Đây là điều duy nhất trước
mắt em có thể nghĩ rằng mình sẽ làm được. Muốn dạy lũ trẻ ở đó về hội
họa.
Rời xa Lâm, cảm thấy dường như đã leo ra
khỏi chốn bùn lầy, cuối cùng cũng có thể bước ra ngoài, hít thở không
khí để sinh tồn. Em không tin tưởng vào tình yêu, nhưng là người không
thể sống nếu thiếu đi tình yêu. Nó đối với em mà nói, là một liều
morphine, đối chọi với sự trống rỗng của số mệnh.
Anh không giống vậy. Anh là âm thanh khi em đi dọc bờ sông, nghe thấy được từ bờ bên kia, nhưng em không có thuyền để cập bến.
Hãy để chúng ta dần dần lãng quên nhau.
…
Nghê Thần xem thư trong bóng tối. Cảm
giác choáng váng của anh đã biến mất, nhưng lại cảm thấy ngón tay của
mình từng chút từng chút lạnh giá. Trong thư mục có một dãy thư dài, có
quá nhiều quá nhiều thư, tiêu đề đều là JQ, là tên viết tắt của cô. Điều
này khiến anh gánh chịu quá nặng nề, những từ ngữ khó có thể quên đi.
Một cô gái đã từng gặp ba lần.
Anh ngắm nhìn chúng, phát hiện bản thân không có bất kỳ âm thanh nào có thể biểu đạt.
Cận Khinh sau cùng vẫn không có chút tin tức nào.
8. Sự trống rỗng trong lòng bàn tay.
Nghê Thần quyết định đến Mỹ du học. Anh
đã nán lại Thượng Hải gần hai mươi sáu năm, nhưng cuộc sống giản dị uống
nước lọc, mặc áo sơ mi vải bông, chen chúc trên xe buýt. Dường như đã
từng là ký ức không cách nào chấp nhận được của Nghê Thần. Anh là người
bình tĩnh, cuối cùng anh tin tưởng vào tình yêu, hơn nữa còn yêu cuồng
nhiệt nó.
Chỉ trong một đêm đó, Nghê Thần trước
khi chuẩn bị chuyển tặng máy tính cho Kình, bắt đầu xử lý những thứ
trong máy. Anh nhìn thấy thư mục được đặt tên JQ đó. Anh click chuột mở
nó, từng bức từng bức, gần như mù quáng, chầm chạp đọc lướt qua.
Từ bức đầu tiên cho đến bức cuối cùng,
từ trước đến giờ anh chưa từng đếm xem rốt cuộc chúng có bao nhiêu bức.
Anh đã từng xem đi xem lại chúng không biết bao nhiêu đêm.
Nghê Thần mỉm cười, chầm chậm nhấn vào
chọn tất cả, sau đó chọn “delete” chỉ trong khoảnh khắc, tất cả những
biểu tượng và chữ viết đều không cánh mà bay, trên màn hình chỉ còn lại
một mảng trắng tinh như tuyết.
Thì ra tất cả thật sự là những thứ đã từng có.
Thì ra tất cả đều chỉ là trống rỗng.
-HẾT-